Sharon Stone: Màn tái xuất rực rỡ với điện ảnh và hội họa
Sharon Stone trở lại đầy ngoạn mục không chỉ trên màn ảnh lớn và nhỏ mà còn trong thời trang và nghệ thuật. Sau vai diễn Ledina, nữ trùm tội phạm ngầm trong Nobody 2, một trong những màn hóa thân phản diện ấn tượng nhất những năm gần đây. Đồng thời, sự góp mặt được mong đợi trong mùa ba của Euphoria, Sharon Stone cho thấy năng lượng sáng tạo chưa bao giờ tắt.
Song song với diễn xuất, cô nuôi dưỡng niềm đam mê hội họa như một hành trình nghệ thuật thứ hai, dành trọn thời gian trong studio với những bức tranh khổ lớn được vẽ gần như mỗi ngày. Nghệ thuật không phải là khoảng nghỉ, mà là phần tiếp nối trưởng thành của một tâm hồn không ngừng sáng tạo.
Bên cạnh đó, Sharon Stone vẫn bền bỉ với các hoạt động thiện nguyện, đặc biệt là hỗ trợ nghiên cứu HIV thông qua amfAR. Giữa những thử thách, sáng tạo và nghị lực, cô khắc họa cho mình một hiện tại rực rỡ của một người mẹ, một nghệ sĩ, một biểu tượng không thể ngừng tỏa sáng.
Marie Claire Hy Lạp đã có dịp trò chuyện cùng Sharon Stone

Chị cảm thấy như thế nào về chuyến du lịch Hy Lạp lần này và điều gì khiến cô ấn tượng nhất?
Thành thật mà nói, điều khiến tôi nhớ mãi chính là vẻ đẹp yên bình của thiên nhiên và con người nơi đây, đặc biệt là trong giai đoạn tôi vừa mất mẹ. Những người bạn Hy Lạp đã ôm tôi khi tôi xúc động nhớ về mẹ, họ nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn, rằng tôi vẫn an toàn và được yêu thương. Sự quan tâm và ấm áp ấy khiến tôi cảm động sâu sắc. Chính họ đã giúp tôi tìm lại niềm vui và ý nghĩa trong cuộc sống. Tôi thực sự ấn tượng bởi cách người dân Hy Lạp nhận ra và trân trọng vẻ đẹp của thiên nhiên xung quanh mình.
Chị có cảm thấy người dân Mỹ phần nào bị tách rời khỏi thiên nhiên hơn so với người dân Hy Lạp không?
Tôi nghĩ là có. Ở Mỹ, không nhiều người được sống gần gũi với thiên nhiên, nên những ai có cơ hội như tôi đều tận dụng tối đa điều đó. Tôi lớn lên gần vùng Ngũ Đại Hồ, giữa cộng đồng người Amish. Chúng tôi thường cùng nhau săn bắn, câu cá, còn mẹ tôi thì trồng một khu vườn rộng đủ rau củ quả để dùng suốt mùa đông. Chúng tôi thậm chí còn tự tay làm kem từ sữa bò tươi. Dù không có Internet, họ vẫn có thể sống tự cung tự cấp, một lối sống giản dị nhưng đầy trọn vẹn.
Chị thích du lịch châu Âu không?
Tôi dành khá nhiều thời gian sống ở châu Âu, đến mức vệ sĩ của tôi đôi khi còn đùa rằng tôi thật ra cư trú tại Pháp và chỉ trở về Mỹ khi có công việc. Thật thú vị, khi tham gia chương trình nghiên cứu phả hệ Finding Your Roots, tôi phát hiện ra rằng bên nội của mình có nguồn gốc quý tộc từ vùng Burgundy.
Người ta còn cho rằng tổ tiên xa xưa của tôi từng là những người sáng lập nước Pháp. Có lẽ vì vậy mà tôi luôn dành tình cảm đặc biệt cho quốc gia này. Họ thậm chí còn phong tặng tôi danh hiệu danh dự “Madame Chevalier”. Nghe có vẻ điên rồ nhưng gần đây, tôi đang cân nhắc việc xin quốc tịch Pháp.
Chị có thể chia sẻ thêm về quá trình chuẩn bị cho vai phản diện trong bộ phim Nobody 2 (Kẻ vô danh 2) không?
Dù vào vai phản diện như trong Basic Instinct hay Ratched, tôi luôn cố gắng xây dựng một chủ đề cốt lõi để làm nền tảng cho nhân vật. Tôi muốn nhân vật phản ánh được tinh thần của thời đại, để ngay cả sau những tràng cười, khán giả vẫn có thể suy ngẫm và thấu hiểu thông điệp ẩn sau đó.
Ngay cả khi đảm nhận vai hiền lành như người mẹ nghiêm khắc trong Flight Attendant, tôi vẫn luôn tìm cách lý giải cho sự nghiêm khắc ấy bởi mỗi con người, dù nhỏ bé đến đâu, đều có câu chuyện riêng đằng sau hành động của mình.
Sau những vai diễn “nặng đô”, chị có nghĩ đã đến lúc mình nên thay đổi hình tượng nhân vật đã gắn liền với tên tuổi của mình?
Chắc chắn rồi. Tôi cảm thấy mình cần được “rửa trôi” khỏi những vai diễn u tối ấy, cần bước qua chúng để đối diện và hòa giải với chính mình.
Điều đó không có nghĩa là tôi sẽ không còn đảm nhận những nhân vật “phản diện”, mà chỉ là tôi tiếp cận họ theo một cách khác, để soi rọi lý do vì sao sự tàn bạo lại khiến chúng ta kinh hãi.
Một nụ cười có thể nở ra, nhưng thực ra chẳng có gì vui vẻ cả. Bởi con người luôn có quyền lựa chọn: rời xa cái ác và chủ động hướng đến điều tốt đẹp hơn.
Chị đã hướng bản thân tới những dạng vai diễn nào chưa? Và trong những lần tái xuất sắp tới, liệu chị sẽ kỹ tính hơn trong việc lựa chọn vai diễn?
Thực tế, tôi thường được mời đảm nhận những vai phức tạp hoặc “phản diện”. Có lẽ vì tôi nhanh nhạy trong việc nắm bắt bản chất con người, và chỉ khi thực sự “tốt”, bạn mới có thể nhận ra sự tàn nhẫn ấy đến dường nào. Nhưng trưởng thành là một món quà, nó giúp tôi hiểu rằng không phải vai diễn nào cũng cần được soi qua lăng kính của tính dục.
Giờ đây, tôi mong muốn được thử sức với những nhân vật mang màu sắc pha trộn vừa duyên dáng, vừa mạo hiểm, vừa hài hước như một thẩm phán hay một thanh tra chẳng hạn. Điều quan trọng nhất với tôi vẫn là sự linh hoạt.
Tôi tin rằng một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp và mạnh mẽ không nên chỉ bị bó buộc trong khuôn mẫu “phản diện”. Đã đến lúc điện ảnh cần mở rộng biên độ cho họ, để họ có thể bộc lộ nhiều khía cạnh hơn: sâu sắc hơn, chân thực hơn và đầy sức sống hơn.
Theo chị, chúng ta có cần thêm những chương trình thực tế hay các bộ phim lãng mạn tình cảm trên màn ảnh nhỏ không?
Hiện nay, có rất nhiều chương trình thực tế được sản xuất, nhưng phần lớn đều đã được dàn dựng. Ngay cả những cảnh tưởng như ngẫu nhiên như trang điểm, làm tóc cho đến những màn “xô xát” đầy kịch tính đều được viết kịch bản sẵn.
Đó là bản chất của truyền hình giải trí hiện đại: Nó hướng tới lượt xem hơn là sự thật. Tôi không cho rằng điều đó sai, nhưng khán giả cần tỉnh táo để không nhầm lẫn giữa “thực tế được biên tập” và “thực tại”.
Chị từng chia sẻ mong muốn theo đuổi con đường đạo diễn. Dự định đó hiện ra sao, và điều gì đã khiến chị tạm gác lại?
Tôi từng thử một lần. Phản hồi tôi nhận được là: “Giọng văn, phân cảnh, âm nhạc, kịch bản, tất cả đều xuất sắc, nhưng chúng tôi không đủ khả năng chi trả cho một nữ đạo diễn”. Câu nói đó khiến tôi hiểu rằng, đôi khi rào cản không nằm ở năng lực, mà ở định kiến.
Thay vì cố gắng đập vào bức tường đó, tôi chọn hướng dòng năng lượng sáng tạo của mình sang những điều khác: Hội họa, viết lách (bật mí cuốn sách mới của tôi đang trong quá trình hoàn thiện) và giúp bạn bè thiết kế lại không gian sống, từ ánh sáng, chất liệu đến bố cục. Tôi sẽ luôn thể hiện bản thân, dù có ai đồng hành hay không.
Chị có thể chia sẻ thêm về hành trình đến với hội họa và cơ duyên nào đã đưa chị gắn bó với nó?
Tôi bắt đầu vẽ từ khi mới bốn tuổi, và đến giờ tôi vẫn vẽ bằng tâm hồn của một đứa trẻ bốn tuổi ấy. Khi hoàn thành một bức tranh, tôi hiếm khi dành nhiều thời gian để phân tích hay đánh giá chúng. Với tôi, hội họa là một quá trình giải phóng, không phải là cuộc thi tìm kiếm sự hoàn hảo.
Thay vì dùng sơn dầu, tôi chọn màu nước, acrylic, sáp dầu và chì. Gần đây tôi mới biết sơn dầu có thể ảnh hưởng không tốt đến da và phổi, và thú thật, tôi cũng không thích mùi dung môi hay cảm giác nặng nề khi làm việc với nó.
Tôi theo đuổi hội họa bằng cảm xúc thuần túy và để mọi thứ tự nhiên tuôn chảy. Vì tôi tin rằng, càng cố gắng hướng đến sự hoàn hảo, bạn càng bóp nghẹt sức sáng tạo của chính mình. Và bạn càng cố gắng mài giũa tác phẩm, bạn chỉ càng phá đi mục đích ban đầu của bạn.
Chị có chú trọng trong việc chọn chủ đề hay không? Và hiện tại, chị có thể chia sẻ đôi chút về những tác phẩm đang thực hiện?
Thông thường, các họa sĩ sẽ trải qua nhiều giai đoạn tìm kiếm như chọn bảng màu, kỹ thuật và cảm xúc cho đến khi họ nhận ra được “chất liệu riêng” của mình. Còn tôi thì hơi khác một chút. Hiện tại, tôi đang thực hiện hai tác phẩm với tinh thần hoàn toàn đối lập: Một tác phẩm mang ảnh hưởng của danh họa Joan Miró, nơi tôi cho phép bản thân bộc lộ những nét điên dại, bản năng và vô thức nhất; trong khi tác phẩm còn lại lại hướng về thiên nhiên, nhẹ nhàng và tĩnh lặng hơn.

Cảm giác của chị thế nào khi ra mắt các tác phẩm với công chúng? Và chị có dự định cho lần triển lãm tiếp theo không?
Thật tuyệt vời. Mỗi lần giới thiệu tranh, tôi luôn cảm thấy như được sẻ chia một phần linh hồn của mình. Nhiều họa sĩ đã ghé thăm studio của tôi, ở lại một tuần, cùng vẽ, điêu khắc, trò chuyện và thậm chí trao đổi tác phẩm với nhau. Không khí ấy rất đặc biệt vừa sáng tạo, vừa gần gũi như một cộng đồng nghệ thuật nhỏ nơi ai cũng được tự do thể hiện bản thân mà không cần phán xét.
Nói về quá trình sáng tạo nghệ thuật, chị có dự định thử sức với lĩnh vực thiết kế trang sức hay điêu khắc không?
Tôi có nghĩ đến việc dấn thân vào điêu khắc, nhưng có lẽ chưa phải lúc này. Còn với trang sức, tôi thực sự có nhiều ý tưởng muốn thực hiện, chỉ là tôi cần một người đồng hành sẵn sàng đầu tư cho chúng. Tôi biết rất rõ mình muốn làm gì, và khi đúng thời điểm, tôi sẽ bắt tay vào.
Đã có thời điểm chị chọn lui về hậu trường để chăm sóc con cái. Chị làm thế nào để các con phát triển trong một thế giới tràn ngập điện thoại, dịch bệnh và những “căn bệnh hiện đại”?
Tôi luyện tập võ thuật thường xuyên, và cũng cho các con học võ từ khi mới ba tuổi rưỡi. Võ thuật giúp chúng rèn luyện kỷ luật, tự chủ và biết cách xử lý cảm xúc. Khi bị phạt, tôi cho các con ngồi thiền gần cửa sổ để bình tâm lại. Còn nếu chúng xích mích với nhau, tôi khuyến khích các con nắm tay hòa giải.
Chị luôn phản đối “việc làm những điều điên rồ". Vậy chị đã truyền điều đó cho các con mình như thế nào?
Khi còn nhỏ, chúng ta thường mơ ước làm những điều điên rồ so với những người xung quanh. Nhưng khi trưởng thành, thành công không nằm ở việc “điên rồ”. Gia đình chúng tôi không khuyến khích điều đó. Tôi đã giải thích với các con điều đó từ khi chúng mới 4-5 tuổi. Hãy là chính mình. Và nếu con thực sự muốn “điên rồ”, thì hãy chắc chắn rằng đó là lựa chọn của riêng con, chứ không phải vì người khác.
Khi các con trai trưởng thành, cảm giác làm mẹ thay đổi thế nào với chị?
Cách đây không lâu, mỗi đứa đều tự đặt ra và đạt được một mục tiêu lớn. Chúng tôi đã cùng nhau ăn mừng. Tối hôm đó, cả nhà ngồi lại đến tận 2-3 giờ sáng để kể cho nhau nghe những câu chuyện mà bình thường con cái sẽ chẳng bao giờ nói với cha mẹ. Tôi nhớ giây phút ấy, nó giống như khép lại một kỷ nguyên và mở ra một kỷ nguyên mới, nơi chúng tôi có thể nhìn nhau như những người trưởng thành thật sự.

Chúng tôi và người hâm mộ rất yêu phong cách của chị. Chị định nghĩa phong cách cá nhân của mình như thế nào, và nó đã thay đổi ra sao theo thời gian?
Paris Libby, giám đốc sáng tạo của tôi suốt 30 năm qua, chính là “vũ khí bí mật” của tôi. Anh ấy luôn mang đến những lựa chọn lộng lẫy, táo bạo đến mức tôi phải kêu lên: “Anh điên à?”, và anh ấy sẽ đáp lại: “Cứ mặc thử đi!”.
Tôi mặc, và rồi mọi thứ trông thật tuyệt. Anh ấy cũng rất tinh tế, khi tôi cố chấp với một chiếc váy mà mình thích nhưng không hợp, anh ấy sẽ quay lại với bốn chiếc khác đẹp hơn, và bảo: “Chiếc kia khiến vòng ba của cô trông to hơn đấy!”.
Tôi ngưỡng mộ những người phụ nữ dám thử nghiệm với thời trang như Cate Blanchett hay Tilda Swinton. Họ là những “nhà thám hiểm phong cách” thực thụ. Và nếu đã nhắc đến Euphoria, tôi không thể không dành lời khen cho phong cách độc đáo của Zendaya.
Chị nghĩ sao về việc một ngôi sao nào đó làm đại diện của một thương hiệu thời trang, thậm chí chỉ theo mùa so với việc việc cùng một người xuất hiện trong nhiều chiến dịch khác nhau?
Trước đây đúng là như vậy. Các nhà mốt sẵn sàng chi trả để đảm bảo tính độc quyền cho đại sứ của mình. Nhưng bây giờ mọi thứ đã khác: Khi bạn trừ đi chi phí cho luật sư, quản lý và thuế, một hợp tác theo mùa thực ra không còn mang lại nhiều lợi ích tài chính như trước. Có lẽ vì thế mà các ngôi sao ngày nay thường hợp tác với nhiều thương hiệu cùng lúc.
Dù vậy, tôi vẫn nhớ quãng thời gian tuyệt vời khi làm gương mặt đại diện cho Dior. Mọi người ở đó thật phi thường, và dễ mến. Khi bạn được làm việc trong những mối hợp tác như thế, bạn có cảm giác rằng mình đã thật sự “chạm tới đỉnh cao”.
Những kỷ niệm đáng nhớ nhất của chị trong quá trình hợp tác cùng các nhà thiết kế thời trang là gì?
Có vô vàn kỷ niệm đáng nhớ. Tôi vẫn nhớ Giorgio Armani, người mà chúng ta vừa mới mất đi. Ông ấy có một tâm hồn tuyệt đẹp. Ông luôn toát ra vẻ thanh lịch và nhân hậu. Trong xưởng của ông, tất cả mọi người đều mặc áo blouse trắng như các bác sĩ. Mọi thứ đều được thực hiện trong không gian tĩnh lặng, chuẩn xác và chú tâm đến từng chi tiết. Bản thân ông cũng giống như một bác sĩ phẫu thuật đầy uy tín.
Tôi còn nhớ Karl Lagerfeld đứng bên một chiếc bàn lớn, tay cầm kéo cắt lớp lông thú mà không cần bản mẫu. Tôi đã hỏi: “Ông đang làm gì thế?”, và ông đáp: “Đây là chất liệu thật, tình yêu của tôi”. Ông ấy thật phi thường.
Tôi cũng từng có một ngày trọn vẹn ở bên Azzedine Alaïa, cùng ông mở từng nếp gấp trong chiếc váy xếp ly mà ông thiết kế với độ chính xác tuyệt đối như thể ông sở hữu bằng tiến sĩ kiến trúc vậy. Được chứng kiến những con người vĩ đại ấy làm nên phép màu của họ là một đặc ân hiếm có trong đời.
Nguồn: Marie Claire Hy Lạp
Chuyển ngữ: Vi Đinh





