Khương Ngọc: ‘Tôi làm Cục vàng của ngoại để dành tặng hai người mẹ’
Khương Ngọc, sinh năm 1984, là diễn viên kiêm đạo diễn của sân khấu và điện ảnh Việt. Sau khi đạt doanh thu hơn 113,2 tỷ đồng vào đầu năm nay, phim Chị dâu do anh đạo diễn đã đại thắng tại LHP Châu Á - Đà Nẵng 2025, mang về 4 giải thưởng. Khương Ngọc chia sẽ về "Cục vàng của ngoại", tiết lộ cảm hứng và tâm huyết trong phim.
Với bộ phim Cục vàng của ngoại đang chiếu rạp, anh khai thác câu chuyện về mẹ và con, bà và cháu, đào sâu đời sống và tâm lý của những người phụ nữ truân chuyên tại xóm lao động nơi thị thành.
Câu chuyện gần gũi đời sống cùng diễn xuất của dàn sao nữ thực lực Hồng Đào, Việt Hương, Lê Khánh, Băng Di, phim lấy nhiều nước mắt của khán giả. Trò chuyện với Marie Claire, Khương Ngọc chia sẽ về "Cục vàng của ngoại" anh trải lòng về những tâm huyết và cảm hứng tạo nên tác phẩm này.

Anh mang tâm lý thế nào khi ra mắt phim Cục vàng của ngoại?
Đến lúc này, tôi không còn lo lắng nhiều, vì dù ra sao, phim cũng đến được với khán giả theo cách này hay cách khác. Tôi cũng không sợ những lời chê vì một khi bước lên con thuyền này, tôi đã sẵn sàng tâm lý ai nói gì về phim, tôi cũng đón nhận hết.
Nhưng tôi thừa nhận hiện giờ là mùa thấp điểm của điện ảnh Việt, tiền trong thị trường đã bị các dự án lớn gần đây “vét” hết. Hai tháng cuối năm, còn nhiều phim Việt công chiếu, chúng tôi muốn lùi ngày phát hành cũng không được. Thôi thì đằng nào phim cũng phải chiếu, chi bằng ra mắt luôn, năm sau có thể có dự án khác.
Năm ngoái, phim Chị dâu gặt hái thành công như vậy cũng không đủ cho anh tự tin?
Đúng là tôi tự tin về câu chuyện và chất lượng của Cục vàng của ngoại. Nhưng doanh thu phim là câu chuyện khác. Trên thế giới bây giờ cũng vậy, nhiều phim được khen nhưng không bán được nhiều vé, ngay cả Hollywood cũng mệt mỏi vì chuyện này. Mọi thứ do thói quen xem phim của khán giả đã thay đổi.
Cuối năm ngoái, Chị dâu có lợi thế bởi rạp chiếu ít sản phẩm. Trong khi năm nay, thị trường biến động nhiều, chúng tôi phải làm quen với “thuật toán” mới của phòng vé nội địa.
Nhiều năm qua, anh để lại ấn tượng về phong cách quái và dị trong điện ảnh, dù ở vai trò diễn viên (các phim Ống kính sát nhân, Song song) hay đạo diễn (phim Live: Phát trực tiếp). Điều gì khiến anh rẽ hướng làm phim gần gũi đời sống như Chị dâu và Cục vàng của ngoại?
Hồi làm phim Live: Phát trực tiếp, các cộng sự ủng hộ tôi “chơi thẳng tay”. Thật tình, tôi chưa “thẳng tay” lắm đâu, vẫn nương theo thị trường. Nhưng sau lần đấy, mọi người khuyên tôi hãy làm gì đó có tính kinh doanh hơn.
Vậy là, tôi tìm kiếm những chất liệu, câu chuyện mà ai xem cũng cảm nhận được. Với Cục vàng của ngoại, tôi cố gắng khai thác đề tài rộng hơn phim trước. Không phải ai cũng có chị dâu nhưng chắc chắn ai cũng có bà ngoại, có mẹ.
Vậy là anh ít nhiều thỏa hiệp về phong cách làm phim để lắng nghe khán giả?
Phải nghe khán giả chứ, sống ở đâu phải lắng nghe cộng đồng ở đó. Không nhà làm phim nào dám vỗ ngực tự xưng mình là bản thể độc lập, không cần quan tâm khán giả. Không lắng nghe khán giả, anh làm phim cho ai xem?
Nhưng tôi không thỏa hiệp nhiều. Vì tôi biết phim tình cảm gia đình cần những gì và tôi tập trung vào cảm xúc. Với Cục vàng của ngoại, tôi kể một câu chuyện như dòng sông chảy trôi. Có người thắc mắc tại sao không đẩy nhịp phim nhanh hơn, thì tôi xin hỏi lại: bà ngoại có bao giờ đi nhanh, chạy nhanh?
Tình thương của bà ngoại thì êm ái, ân cần, tỉ mẩn. Cũng có người hỏi tôi làm vậy có sợ khán giả chán không. Tôi nghĩ cứ để khán giả chán cũng được, đôi khi thấy chán cũng là một cách thưởng thức. Những người quen xem phim kịch tính có thể không thích, nhưng với người hợp nhịp phim nhẹ nhàng, họ sẽ nằm trên dòng sông của bộ phim, tận hưởng từng mảnh ký ức giống nhân vật.
Nhiều năm hoạt động trong ngành nghệ thuật và giải trí - một thế giới gắn với vẻ hào nhoáng và xa hoa, tại sao anh thích làm phim về những người phụ nữ khổ đủ đường, đôi khi ở bên lề xã hội và có kết cục cay đắng?
Tôi thích nhìn thấu gốc rễ của mọi vấn đề, không bao giờ chỉ nhìn bề nổi. Ngay cả những người hào nhoáng nhất tôi từng tiếp xúc cũng chưa chắc hạnh phúc trọn vẹn. Làm phim, tôi thích mô tả cái cốt lõi, những thứ làm người ta khổ.
Bản thân tôi không lớn lên trong nhung lụa, bạc vàng. Học xong trung học, tôi đã bắt đầu bươn chải kiếm sống. Từ quê vào TP HCM, tôi thuê nhà khắp nơi, mỗi lần chuyển nhà lại đến một xóm lao động, gặp muôn kiểu người. Trải nghiệm đa dạng như thế cho tôi nhiều chất liệu để kể chuyện trên màn ảnh.
Đời sống trên phim cần đi qua cái nhìn thực tế, không thể ngồi một chỗ mường tượng và mô phỏng. Tôi cho rằng bất kể ai lớn lên trong đời sống lao động cũng có ký ức về những khu xóm lao động như trong Cục vàng của ngoại.
Có thể khán giả đặt câu hỏi tại sao Việt Nam làm hoài các phim về gia đình không hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng nếu chúng tôi làm dòng phim khác, khán giả có xem không? Và nếu các gia đình trong phim đều hạnh phúc, khán giả có thích không? Không chừng, khi đó, họ sẽ chê đạo diễn chúng tôi không biết làm phim.
Tôi nghĩ không hẳn là họ thích xem cãi nhau trên phim đâu, chỉ là họ chi tiền mua vé thì phim phải có gì đó đáng xem. Tôi không vẽ ra cái khổ của nhân vật, không ép họ phải khổ, đó là hiện thực cuộc sống.
Ở những cuộc trò chuyện trước, anh từng tâm sự anh sống cùng gia đình bên vợ và anh biết ơn ba mẹ vợ giúp vợ chồng anh chăm lo con nhỏ. Cuộc sống ở rể ngoài đời cho anh thêm chất liệu nào khi làm bộ phim này?
Tôi có được phụ nữ tính trong mình là nhờ mẹ. Từ nhỏ đến lớn, tôi rất thân với mẹ, hai mẹ con thường có những cuộc trò chuyện sâu sắc. Lớn lên, rời nhà đi xa lập nghiệp, tôi mang theo sự hoài mong của mẹ. Lấy vợ, tôi có thêm mẹ vợ để tôn trọng, yêu thương.
Hình ảnh hai người mẹ khắc sâu trong tâm trí tôi. Nhưng thay vì nói thành lời, tôi quen với việc làm gì đó để bày tỏ tình cảm của mình. Và tôi làm Cục vàng của ngoại dành tặng hai người mẹ.
Hình ảnh bà ngoại tất tả dọn nhà, chăm cháu trong phim chính là mẹ tôi và mẹ vợ tôi. Tôi hy vọng khi xem phim, mỗi thành viên trong gia đình sẽ nhận ra mẹ mình đang vất vả thế nào, mình cần chăm sóc mẹ ra sao.
Những năm đầu đời của con gái tôi, bà ngoại chăm cháu là chính, tôi là cánh tay đắc lực. Bây giờ, vợ chồng tôi bận như nhau. Mỗi ngày, tôi kịp nấu bữa sáng, đưa con đi học rồi đón con về. Mọi thứ còn lại, chúng tôi phải nhờ đến bà ngoại. Bà ngoại thực sự là siêu nhân, là cả bầu trời của các cháu, một mình bà chăm sóc một cháu nội và một cháu ngoại. Nếu không có bà ngoại giúp, chắc tôi chết mất!

Lúc trước, anh từng nói vợ chồng anh thích lo sự nghiệp độc lập, không thích làm việc chung. Nhưng với Cục vàng của ngoại, bà xã trở thành bạn đồng hành của anh trong quá trình phát hành phim. Vì đâu có sự thay đổi này?
Ngày trước, vợ chồng tôi không thích làm việc chung vì muốn lịch trình hai vợ chồng được so le nhau, người này bận thì người kia rảnh để dành thời gian cho con. Đến hiện tại, chúng tôi vẫn giữ nguyên tắc không mang việc về nhà, vì đi làm ở ngoài đã đủ mệt rồi.
Dù tham gia chung dự án, chúng tôi không làm việc trực tiếp với nhau, mỗi người lo một phương diện. Tôi tập trung làm phim tốt, còn vợ tôi phụ trách bán phim, truyền thông phim. Chúng tôi trao đổi công việc thông qua nhà sản xuất.
