Greenland: Hải trình trên miền băng giá
Không khí. Đó là điều đầu tiên đánh thức mọi giác quan khi bạn vừa đặt chân đến Greenland. Nó là thứ không khí tinh khiết đến mức bạn có thể "nếm" được: trong vắt, sắc lạnh, mang theo hương vị cổ xưa của băng hà và vị mặn nồng của biển cả. Vượt qua hơn nửa vòng Trái Đất từ Việt Nam, tôi đến đây không phải để tìm kiếm một kỳ nghỉ, mà để tìm lại nguồn cảm hứng sáng tạo cho những dự án nhiếp ảnh của mình.
Miền Nam Greenland, đặc biệt là hệ thống vịnh hẹp (fjord) khổng lồ quanh thủ phủ Nuuk, độc đáo đến kinh ngạc. Đây không phải là nơi dành cho những chuyến du lịch vội vã. Đây là miền đất của sự chậm rãi, của cái đẹp nguyên bản và sự tĩnh lặng vĩ đại.

Một miền băng tĩnh lặng
Phương tiện của chúng tôi là một chiếc thuyền buồm cổ điển, nơi tiếng gió rít qua cột buồm, tiếng nước vỗ vào mạn thuyền hòa thành bản nhạc nền thiêng liêng. Không có đám đông, không có phương tiện ồn ào, chỉ còn bạn và khung cảnh hùng vĩ đang dần mở ra trước mắt.
Người ta thường hình dung Bắc Cực là nơi bão tố. Nhưng thực tế, di chuyển bên trong các vịnh hẹp lại êm đềm đến lạ. Những dãy núi khổng lồ như bức tường thành che chắn mọi cơn gió dữ. Mặt nước phẳng lặng như gương, phản chiếu trọn vẹn những đỉnh núi tuyết sắc nhọn dưới bầu trời chạng vạng.

Chiếc thuyền là ngôi nhà tạm thời của chúng tôi trong suốt hành trình. Dưới boong, không khí ấm áp lan tỏa xen lẫn tiếng thuyền trưởng giảng giải về hải đồ, tiếng chúng tôi lóng ngóng học cách thắt những nút dây thừng đầu tiên, hay cùng nhau kéo cánh buồm. Đây không còn là một chuyến du lịch thụ động; đó là một bài học về sự tự tại và kết nối với con thuyền.
Chúng tôi dong buồm len lỏi qua những ngọn núi đá granite sừng sững, nhô thẳng lên từ mặt nước. Đôi khi, thuyền trưởng sẽ tắt động cơ. Lúc đó, thứ duy nhất bạn nghe thấy là sự im lặng tuyệt đối. Một sự im lặng dày đặc gần như hữu hình, chỉ bị phá vỡ bởi tiếng "bì bõm" của một tảng băng nhỏ tan chảy

Những tảng băng trôi là những tác phẩm điêu khắc sống của tự nhiên. Chúng không ngừng chuyển động, chúng thở, nứt vỡ, xoay mình trong vũ điệu chậm chạp và vang vọng. Mỗi khối băng mang một sắc độ khác nhau của màu xanh: từ trắng tinh khôi đến màu ngọc lam sâu thẳm, phát sáng huyền ảo từ bên trong.
Chạm vào vùng đất nguyên sơ
Thuyền neo lại trong một vịnh nhỏ. Chúng tôi lên bờ, đặt chân lên vùng lãnh nguyên (tundra) có lẽ chưa từng in dấu chân người. Mặt đất như một tấm thảm dệt bằng rêu, địa y và những bụi cây việt quất dại.
Thỉnh thoảng, trên sườn đồi, bóng dáng kiêu hãnh của một con tuần lộc xuất hiện, như đang quan sát những vị khách lạ. Lần đầu tiên, tôi hái những quả mọng chín sẫm mọc dại, vị ngọt thanh xen lẫn chút chua hoang dã. Khi khát, chúng tôi cúi xuống dòng suối nhỏ, uống trực tiếp dòng nước lạnh buốt, mang hương vị của sự nguyên sơ.
Giữa nơi hoang vắng bao la đó, sự sống vẫn kiên cường. Xa xa, những ngôi làng nhỏ của người Inuit hiện lên như những chấm màu rực rỡ. Những căn nhà gỗ sơn đỏ, xanh, vàng nép mình bình yên bên sườn đồi.
Những người khổng lồ hiếu khách
Nhưng có lẽ, khoảnh khắc làm thay đổi bạn mãi mãi là khi bạn diện kiến những chủ nhân thực sự của vùng đất này.
Mặt biển yên tĩnh bỗng vỡ tung bởi một tiếng “PHÙ” trầm vang. Một cột hơi nước bắn thẳng lên trời. Từ dưới làn nước sâu, bóng dáng một con cá voi lưng gù dần hiện ra. Tất cả chúng tôi lập tức tắt máy, nín thở. Sinh vật khổng lồ ấy bơi lượn quanh thuyền. Chiếc chiếc vây trắng muốt vẫy nhẹ như một lời chào. Khi nó lặn xuống, chiếc đuôi cong vút lên khỏi mặt nước một cách duyên dáng như thể đang gửi lời chào tạm biệt cuối cùng.
Đó không phải là một buổi trình diễn. Đó là một đặc ân vô giá. Một khoảnh khắc giao cảm sâu sắc khiến bạn nhận ra rằng chúng ta chỉ là những lữ khách nhỏ bé trong thế giới rộng lớn và kỳ diệu này.
Greenland không phải là một chuyến đi dễ dàng. Nó đòi hỏi nỗ lực, sự chuẩn bị và cả một khoản đầu tư. Nhưng những gì bạn nhận lại không thể đo đếm bằng tiền. Bạn nhận lại sự tĩnh lặng. Bạn nhận lại góc nhìn. Bạn nhận lại chính mình, trong một phiên bản nguyên sơ nhất.
Như một chấm nhỏ, chiếc thuyền neo đậu giữa vịnh hẹp và sông băng vĩnh cửu, bạn tìm thấy sự bình yên vĩ đại nhất.
Bài và ảnh: Nhiếp ảnh gia Hoàng Lê Giang