Cơn nghiện phụ kiện: Vì sao thời trang tối giản lại sinh ra chủ nghĩa tối đa?
Giữa một thế giới đang chạy theo sự tối giản, cơn nghiện phụ kiện lại bùng nổ, làm sống dậy tinh thần “maximalism ở biên độ nhỏ”. Chính những món phụ kiện nhỏ bé, dư thừa và đầy màu sắc—như chiếc vòng cổ hay móc trang trí hình Labubu—đã cho phép người ta vui vẻ phô trương và nói lên cái tôi của mình.
Phải chăng khi thời trang trở nên quá "sạch" và “nghèo cảm xúc”, con người lại tìm cách lấy lại niềm vui bằng những chi tiết nhỏ nhặt nhất?
Thời trang tối giản và sự trỗi dậy của cái “phụ”
Khi The Row, Lemaire hay Celine vẫn thống trị với bảng màu trung tính và phom dáng giản lược, thì ở một nơi nào đó trên TikTok, người ta lại đang khoe nhau cách layer ba dây chuyền, đeo hai thắt lưng, và gắn cả móc khóa mini lên dây giày.
Trên sàn diễn, tinh thần “ít là nhiều” vẫn ngự trị. Nhưng ở đời sống thường nhật, “nhiều mới là vui”.
Khi trang phục trở thành “bức tường trắng”, phụ kiện chính là nét vẽ táo bạo trên đó. Một chiếc áo phông trắng và quần lụa giản dị, nhưng với năm vòng tay vàng và một dây chuyền bản lớn, bỗng có linh hồn.
Đúng là như vậy, tối giản tạo ra nền trống. Phụ kiện như những nốt nhạc chen vào khoảng lặng, lấp đầy sự trống trải đó bằng năng lượng, sự ngẫu hứng và niềm vui mang tính cá nhân.
Xa xỉ nhỏ bé trong thời kỳ bất ổn
Sau nhiều năm giá túi và quần áo cao cấp leo thang, phụ kiện trở thành lối thoát hợp lý cho những người vẫn muốn chạm vào thế giới xa xỉ mà không cần phá vỡ tài khoản ngân hàng.
Một chiếc túi Gucci Bamboo 1947 có giá hơn 5.000 USD, nhưng charm treo túi cùng dòng chỉ 250 USD - món đồ nhỏ bé nhưng mang lại cảm giác “được sở hữu thương hiệu”.
"Khách hàng giờ đã có đủ áo len, đủ denim. Họ muốn thứ gì đó khiến họ thấy hứng thú và mới mẻ" - Jim Wetzel – đồng sáng lập boutique Space 519 (Chicago) chia sẻ".
Trong thời kỳ bất ổn, những “món phụ kiện xa xỉ nhỏ bé” như vậy chính là niềm vui an toàn, là món quà cho bản thân mà không cần biện minh. Một charm nhỏ hay chiếc nhẫn bản to đôi khi không chỉ là phụ kiện; nó là liều dopamine tức thì giữa đời sống nhiều lo âu.
Các thương hiệu hiểu điều đó và nhanh chóng khai thác: Từ mini bag, móc khóa, hộp đựng tai nghe, đến dây đeo điện thoại đồng bộ với túi xách. “Khách hàng mua chúng như thể đang sắm một bộ đôi hoàn hảo, giống như set áo len đồng màu” - Wetzel nói thêm.
Gen Z và hành trình tìm phong cách qua phụ kiện
Không thế hệ nào hiểu rõ sức mạnh của phụ kiện như giới trẻ hiện nay.
Trên các nền tảng mạng xã hội, hàng triệu video xoay quanh việc “tìm phong cách riêng” được lan truyền mỗi ngày, và câu trả lời không còn nằm trong tủ quần áo, mà trên bàn trang sức. Người trẻ đang tự do thử nghiệm: Chiếc mũ lưỡi trai thêu câu nói yêu thích, sợi dây chuyền xếp tầng ngẫu hứng, vòng tay đan hạt thủ công, hay charm nhỏ xinh treo trên túi như kỷ vật cá nhân.
Với họ, phụ kiện không chỉ là vật trang trí. Đó là một cách thể hiện bản sắc, một dấu chấm than cho gu thẩm mỹ, đôi khi là “chữ ký” giúp người khác nhận ra mình giữa đám đông.
Luciano Rodembusch, chủ tịch thương hiệu Pandora khu vực Bắc Mỹ, nhận định rằng người trẻ đang “tìm kiếm một thứ có thể nói rằng: Đây là tôi, và chỉ tôi mới có nó".
Nhà thiết kế trang sức Adina Reyter cũng từng chia sẻ: “Mỗi người đeo trang sức theo một cách riêng, nên nó phản chiếu chính xác con người họ hơn cả quần áo”.
Cũng dễ hiểu vì sao giữa một biển người mặc quần ống rộng, áo ngắn và giày thể thao giống hệt nhau, chính những món phụ kiện như chiếc vòng cổ hạt ngọc bất đối xứng, khuyên tai lệch đôi hay charm túi hình món ăn yêu thích lại trở thành dấu ấn để phân biệt từng cá nhân.
Đó là cách Gen Z định nghĩa lại thời trang: Không cần chạy theo thương hiệu hay xu hướng, chỉ cần một chi tiết nhỏ đủ khiến phong cách của họ mang hơi thở riêng, khác biệt và chân thật.
Khi thương hiệu cũng “nghiện” phụ kiện
Các thương hiệu thời trang không mất nhiều thời gian để bắt nhịp với làn sóng này. Phụ kiện giờ đây không còn đóng vai trò điểm xuyết, mà đã trở thành “trái tim” trong chiến lược kể chuyện và kinh doanh.
Mùa thu vừa rồi, hàng loạt thương hiệu ra mắt dòng trang sức hoặc mở rộng mảng phụ kiện độc lập. Reformation – vốn nổi tiếng với phong cách tối giản kiểu California – giới thiệu bộ sưu tập vòng cổ, khuyên tai và vòng tay lấy cảm hứng từ những chiếc váy lụa trứ danh của họ.
Rebecca Vallance cũng không đứng ngoài cuộc, khi tung ra dòng trang sức đầu tiên với chi tiết đính đá mô phỏng ánh sáng trên vải satin – vừa ăn nhập với thẩm mỹ thương hiệu, vừa mở rộng không gian sáng tạo.
Không chỉ dừng lại ở sản phẩm, nhiều nhà mốt còn biến phụ kiện thành “trò chơi phong cách” tương tác với khách hàng.
Trên website của Chloé, mục “Cá nhân hóa chiếc Paddington của bạn” giới thiệu hàng chục mẫu charm, tua rua và dây móc nhỏ giúp người dùng tự sáng tạo chiếc túi riêng.
Coach cũng cập nhật chuyên mục “Phối túi Tabby của bạn”, gợi ý cách thêm dây đeo, charm và phụ kiện nhỏ – biến một chiếc túi cổ điển thành món đồ mang đậm cá tính người sở hữu.
Trên mặt trận hình ảnh, các chiến dịch quảng bá cũng đang “đẩy” phụ kiện lên vị trí trung tâm. Pucci với chiến dịch Thu 2025, cùng Naomi Campbell trong vòng cổ vàng, khăn trùm đầu và vòng tay kim loại, gần như biến trang sức thành nhân vật chính của bộ ảnh.
Hay Katseye trong chiến dịch hợp tác cùng Gap, đã biến denim thành phông nền cho hàng loạt vòng eo, vòng tay và dây chuyền kim loại sáng loáng, biến outfit thường nhật thành một bản phối táo bạo.
Điểm chung giữa các chiến dịch là sự chuyển dịch trong tư duy: Quần áo không còn là trung tâm duy nhất của thời trang. Bởi ở thời điểm mà một chiếc áo sơ mi trắng hay chiếc váy lụa đen đều có thể trông giống nhau, thì chính chiếc vòng cổ, móc khóa hay đôi khuyên tai lạ mới là thứ tạo nên bản sắc.
Cơn sốt và giới hạn của nó
Thế nhưng, khi mọi thứ đều có thể trở thành phụ kiện, từ vòng cổ, khuyên tai, nhẫn chân, đến dây buộc tóc hay móc chìa khóa, câu hỏi đặt ra là: Đâu là ranh giới giữa sáng tạo và phô trương, giữa niềm vui nhỏ và chủ nghĩa tiêu thụ?
Vòng cổ The Playlist của thương hiệu Sorellina, có mặt dây chuyền hình băng cassette, được bán với giá hơn 64.000 đô la.
Trong khi đó, charm túi hình tô mì spaghetti của Fendi, món đồ chỉ to bằng lòng bàn tay, có giá gần 1.000 đô la.
Ban đầu, phụ kiện được ưa chuộng vì nó dễ tiếp cận, vừa túi tiền, lại giúp người mua cảm thấy mình được tham gia vào thế giới thời trang cao cấp. Nhưng rồi, chính sự phổ biến ấy lại khiến các nhà mốt biến nó thành mặt hàng để thử thách mức độ chịu chi của khách hàng.
Từ “niềm vui nhỏ” biến thành “cuộc đua nhỏ” - nơi ai cũng muốn món charm của mình hiếm hơn, đắt hơn, đặc biệt hơn.
Và rồi, phía sau cơn say đó, là những ngăn tủ đầy ắp những món đồ từng khiến ta háo hức chỉ trong vài ngày.
Phụ kiện rẻ, dễ mua, dễ thay, nên cũng dễ bị lãng quên.
Một đôi khuyên tai gỉ sét sau vài lần đeo, chiếc vòng cổ nhựa bị đứt, charm túi rơi mất đầu móc khóa - tất cả bị gạt sang bên để nhường chỗ cho món mới. Sự phung phí lặng lẽ ấy đang tạo nên một tầng tiêu thụ khác: Những “mảnh niềm vui” rải khắp các thùng rác thời trang, kim loại pha, hạt nhựa và đá nhân tạo không thể tái chế.
Khi “phần phụ” cũng trở thành thứ có tuổi thọ ngắn ngủi, thời trang buộc phải tự hỏi: Bao nhiêu trong số đó thật sự là phong cách, và bao nhiêu chỉ là sự phung phí được đóng gói dưới tên gọi “xu hướng”?





















